Khám phá Hải Phòng cùng các bạn và anh chị đồng nghiệp Apax English

Mặc dù quê mình ở Thái Bình, một tỉnh giáp biển nhưng mình chưa từng ra biển lần nào cả vì chỗ mình nằm sâu trong đất liền. Đây được coi là chuyến du lịch ra biển đầu tiên một chuyến đi đáng nhớ và cũng có những thứ đáng để quên.

Chuyến đi tới thành phố hoa phượng đỏ, Hải Phòng. 
Khi mọi người kết thúc công việc tại trung tâm tiếng Anh thì cũng là lúc cuộc đi chơi được bắt đầu. Khoảng 21h tối thứ 3 ngày 10/06 trời mưa tầm tã. Nhưng điều này cũng chẳng thể ngăn cản được sự háo hức, cũng như sự lầy lội của team chúng mình. 
----------------------------
Ngồi trên xe ô tô từ trung tâm tiếng Anh, trải qua khoảng hơn 2 tiếng đi trên quốc lộ 5, và chúng mình cũng đến được với thành phố Hải Phòng. Mọi người dừng chân tại nhà khách Hải Quân rồi, đi ăn đêm, và quẩy hết mình trong gần 2 ngày liên tiếp.

Sau đây là những hình ảnh đáng nhớ tóm tắt lại chuyến đi này:
Anh Phương, (người đang cầm máy ảnh) dẫn chúng mình đi bộ hơn 3 km để ăn bánh cuốn mà cuối cùng lại phải ăn miến trộn thế này đây.
Bức ảnh chụp cùng mọi người trước sảnh Nhà khách Hải Quân sáng hôm sau

Những cử chỉ ngớ ngẩn nhất. tại nhà hát lớn tp Hải Phòng
Không biết lúc này mình đang bị làm sao nữa.
Mông ai to hơn nào?

Mải chụp được tấm ảnh mà chết nắng mất.
Một góc của tòa nhà hát lớn.
Trưa hôm đó, chúng mình được dẫn đi ăn bánh cuốn HP, món được anh Phương khoe suốt từ lúc làm ở công ty.


Đến trưa sau khi ăn xong, từ thành phố, mất khoảng 30 phút, chúng mình ra bãi biển Đồ Sơn. Tấm ảnh chụp trước khi tắm
Một góc khác cạnh bờ biển
Chuyến đi có thêm những tình tiết thú vị khi có thêm 2 thầy giáo người nước ngoài. Bạn cầm máy ảnh là Alex, còn bạn đứng sau cùng kia là Oscar

Những bộ mặt giả vờ tươi tắn sau khi tắm xong
Trưa hôm sau. Chúng mình quay trở về trung tâm tiếng Anh lúc 11h nghỉ ngơi một chút và bắt đầu công việc của tuần mới. 

--------------------------
Đằng sau những tấm ảnh đẹp này cũng có nhiều sự việc khiến mọi người mất đoàn kết và mình cũng rất buồn. Thực sự mình cũng muốn quên đi nên có lẽ không viết ra đây nữa.